Home » , » Với em, giờ đây anh chỉ còn là một cái tên ….

Với em, giờ đây anh chỉ còn là một cái tên ….

Hôm nay đã là ngày thứ 4 em không ăn, không uống, không ngủ anh ạ. Nhưng anh à, em vẫn ổn nên anh không phải lo cho em đâu anh nhé. Không phải em không yêu bản thân, không phải em muốn hành hạ bản thân mà chỉ là em không muốn ăn, em nuốt không trôi anh ạ. À mà không, em còn phải gửi lời cám ơn anh vì đã giúp em sút được vài cân mà không cần đến phòng tập hay phải có chế độ ăn kiêng khổ sở. Rồi mấy hôm nữa em lại phải ăn suốt ngày, ăn liên tục để lấy lại phong độ. Rất muốn nói cám ơn anh vì đã tạo cho em cơ hội được ăn uống nhưng giờ đây từ điện thoại, zalo hay fb của anh đều được một người mang tên “vợ anh” quản lý rồi. 
Anh à, tính đến hôm nay là chúng ta đã yêu nhau 7 năm 3 tháng 23 ngày rồi đó anh. Thời gian trôi nhanh anh nhỉ? Mới ngày nào còn đi học cấp 3, chúng ta ngồi cùng bàn mà như mặt trăng, mặt trời thế mà sau khi ra trường một năm chúng ta lại yêu nhau say đắm cho đến ngày hôm nay. Thời gian đầu thì cái gì cũng thật khó khăn và gian nan phải không anh? Nhưng chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả để có được như ngày hôm nay. Chúng ta cũng đã từng nói đến chuyện tương lai, rằng sẽ sinh hai đứa thôi.
Anh thì thích bé gái, còn em thì thích bé trai. Em muốn sinh nhiều hơn nữa nhưng anh bảo anh là đảng viên nên mình sinh 2 đứa thôi em nhé. Emyêuanh, yêu tất cả những gì thuộc về anh. Trong mắt em, anh là một người đàn ông vô cùng tốt. Một người sống có trách nhiệm với gia đình. Và đặc biệt em có một niềm tin tuyệt đối với anh và em biết anh cũng như vậy. 7 năm quen nhau, em chưa 1 lần làm gì có lỗi với anh. Không trò chuyện, hay cười nói với người khác giới (ngoại trừ trong công việc, học tập hay trong những trường hợp chẳng đặng đừng). Ngày mới yêu, em không hề xinh đẹp nhưng anh vẫn chọn em. Em vừa thấp, ốm, lại có làn da bánh mật nhưng em rất có duyên và có đôi mắt phúc hậu (đó là do nhiều người nhận xét). Còn anh thì béo, trắng và rất đẹp zai. Hì hì. Em không giỏi giang, không xinh đẹp nhưng cho đến tận bây giờ thì em vẫn luôn dành cho anh những điều tốt đẹp nhất có thể. Khi em mới ra trường, anh thì vẫn còn học ở SG. Em đi làm thêm tùm lum cả. Thời gian làm việc bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc vào lúc 23h. Em làm 2 nơi tuy cực nhưng vì có anh luôn bên cạnh nên chưa bao giờ em nản. Anh còn nhớ không nhỉ? Lúc em mới lên SG mà chưa đưa xe đạp từ BD lên được, sáng nào 4h00 sáng anh cũng dậy cùng em rồi hai đứa đi bộ tới chỗ làm, cũng không xa lắm anh nhỉ khoảng mấy km ta? Được mấy hôm thì anh bắt xe bus về BD để lấy xe đạp lên cho em. Em nhớ lúc đó anh đang bị sỏi thận, lưng anh thì đau mà anh đã đạp xe 40km để mang xe đạp lên cho e đi làm. Lúc anh tới nơi, lưng anh đau lắm, anh lại nhiều mồ hôi nên áo ướt hết nhưng em hỏi thì vẫn cười thật tươi và nói là anh không mệt, nhưng em biết anh rất đau vì bệnh tật mà anh không nói. Đã có những hôm bụng em rất đói, nhưng em không dám ăn, dành số tiền ít ỏi còn lại trong túi mua súp cua đem qua ký túc xá cho a. Từ chiều đến đêm thì em làm ở quán bánh canh cua, nhiều hôm trời mưa nên bán không hết cô chủ lấy cho mỗi người một tô để ăn nhưng vì bánh canh cua rất đắt nên chẳng biết khi nào mình mới có tiền ăn. Em nghĩ đến anh, nên e xin gói để đem về. Khi về tới em gọi anh ra nói anh ăn đi, em ăn rồi, em không đói. Và em cũng nhớ cái đêm noen năm ấy, em từ chỗ làm đi về thật nhanh rồi hai đứa ra nhà thờ Đức Bà, đi bên cạnh em mà anh nói: sao người em có mùi tanh thế, đúng là tanh thật. Đó là mùi tanh của cua, ghẹ nhưng anh vẫn nắm tay em đi dưới ánh đèn của SG. Thật đáng trân trọng phải không anh?
Những ngày mới làm ở đó, bóc tôm, nhặt cua chưa quen nên tay em bị đâm rất nhiều. Lúc làm việc thì chỉ mong làm cho nhanh tay nên em chẳng để ý. Đến khi về nhà giặt đồ tay em mới bắt đầu thấy xót, em giơ hai bàn tay lên mà thấy chua xót cho chính bản thân mình, em bật khóc ….
Có những lần cãi nhau, em bỏ đi loanh quanh nhưng rồi ra đến chợ đêm thấy người ta bán đồ nam đẹp quá lại sà vào mua cho anh vài thứ. Đi qua chỗ người ta bán món khoái khẩu, lúc đó bụng cũng hơi đói - miệng thì thèm. Em đứng lại nhìn một lúc rồi tự nhủ: úi dời, có gì ngon đâu mà thèm. Thế rồi em đi mà đầu cứ quay lại nhìn. Đi một hồi chẳng hiểu sao lại quay về đúng cái quán đó, cứ đứng nhìn một lúc rồi lại đi. Nhưng đến lần thứ 3 thì em quyết định đi thật nhanh qua chỗ đó, đi thật nhanh để mua bánh bao đem về cho anh (món mà anh thích ăn vào buổi tối nhất), hì hì. Tuy giận nhưng vẫn thương, mua đem về đưa cho anh rồi nói câu quen thuộc: anh ăn đi, em ăn rồi. 
Một thời gian sau, bệnh thận của anh ngày càng nặng, anh đau không thể chịu được nữa nên quyết định mổ. Anh phải đi khám, rồi làm giấy chuyển viện rồi tùm lum cả. Em cố gắng thu xếp công việc để đi cùng anh. Chưa một lần, anh đi khám mà em không đi cùng. Hai đứa đi lóc cóc đạp xe đạp đi mặc dù đường không phải là gần. Đến ngày anh mổ, em nghỉ ở cả 2 nơi để ở nhà chăm sóc anh. Sáng hôm đó chưa tới 4h sáng chúng ta đã dậy để đến bệnh viện, làm thủ tục để a vào mổ. Khi anh vào phòng mổ, em thì tay xách nách mang ngồi ngoài chờ. Đến bữa em không dám đi ăn vì sợ bác sĩ kêu mà không thấy người nhà đâu, em cũng sợ lỡ mổ xong anh ra lại không thấy em thì lại tủi. Rồi những người đi vào cùng với anh họ lần lượt ra, chờ mãi mà chẳng thấy anh. Em nhấp nhổm lo sợ, sao mãi mà anh không ra. Mãi đến 16h anh mới ra, câu đầu tiên khi thấy em, anh đã hỏi: em đã ăn gì chưa? Hay lại nhịn đói (vì anh biết em vừa tiếc tiền lại sợ này sợ kia nên không dám đi ăn). Nhưng sợ anh lo nên em nói em ăn rồi mà, giờ này mà chưa ăn thì đói sao chịu nổi hả anh. Rồi em khóc, khóc quá trời luôn. Anh mổ đã rất đau mà sao anh vẫn lo cho em cơ chứ? Em không tốt phải không anh? Vì cứ để anh phải lo lắng thế này. Một thời gian sau khi a cũng đã khỏe, em lại xin được việc ở dưới VT. Rồi chúng ta chấp nhận yêu xa, anh thì học ở SG – còn em thì làm ở VT. Thi thoảng em chạy lên thăm anh. Yêu xa mà, khó khăn nhiều lắm. Đã có những lúc anh mệt mỏi cộng với sức ép từ gia đình nên nhiều khi anh muốn buông xuôi. Thật buồn vì mối quan hệ của chúng ta ngày từ đầu đã bị bố mẹ phản đối vì chúng ta không hợp tuổi và vì vô vàn lý do khác.
Anh à, em biết anh đã phải chịu rất nhiều áp lực từ phía gia đình. Thời gian đầu anh không nói cho em biết, vì tính em hay cả nghĩ nên anh lại sợ em suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng rồi một ngày, mẹ của anh điện cho em rồi em mới biết mọi chuyện. Em đã rất buồn và không biết phải làm sao? Vì quá yêu anh nên em không biết nên làm gì cho đúng nữa.
Hôm nay trời nắng, em nhìn ra ô cửa sổ lại nhớ đến những ngày trưa nắng oi ả. Anh gọi điện nói: có người để lại điện thoại iphone, nhưng anh không đủ tiền mua. Chẳng cần anh nói thêm, em cúp máy chạy đi ngân hàng gửi cho anh. Rồi những lần anh chưa lĩnh lương mà phải gửi tiền cho đứa em đang đi học, chẳng cần anh nói gì nhiều, mặc cho trời đang mưa hay nắng e cũng chạy đi cho kịp. Em còn nhớ mấy lần vì đi vội quá mà quên k mang áo mưa, gặp trời mưa to em ướt hết rồi về bị cảm mất mấy ngày. Gần tết, anh săn được vé máy bay để về quê. Anh gọi cho em hỏi em có về thì đặt luôn. Em nói: về hết nhiều tiền lắm anh, thôi em ở lại để dành tiền cho sau này mình còn làm việc khác, tết có mấy ngày em ngủ là qua ngay ấy mà, không sao đâu, để em lo vé cho hai anh em về thôi. 
Có mấy lần mình gặp nhau em vô tình vào zalo của anh và thấy anh nói chuyện tán tỉnh mấy đứa con gái khác. Em đã buồn, và chỉ nói rằng: chuyện gì em cũng có thể chấp nhận, cuộc sống khó khăn mấy em cũng sẽ cố gắng vượt qua nhưng riêng chuyện phản bội thì em không bao giờ tha thứ dù là vì lí do gì đi chăng nữa. Mặt em tỏ ra lạnh lùng, anh bắt đầu sợ rồi quay sang nũng nịu em, xin lỗi em và anh nói: tại vì thời gian gần đây em chẳng dành thời gian cho anh. Gọi điện thì em chỉ nói 1, 2 câu rồi cúp máy nên anh lên mạng nói chuyện chơi thôi. Đúng, thời gian đó em ít dành thời gian cho anh thật nhưng anh có biết vì sao không? Anh nói anh muốn học lái xe, nên em đã đi kiếm thêm việc để tối về nhà làm. Hôm nào em cũng thức đến 2,3h sáng. Em bị áp lực công việc từ rất nhiều phía, nhưng em không muốn anh lo nên cứ chịu đựng và cố gắng vượt qua một mình. Có những cuộc điện thoại chúng ta chỉ nói với nhau được 1,2 câu thôi thật cũng chỉ là hỏi: đã ăn cơm chưa, đang làm gì đó rồi thôi. Nhưng anh có biết không? Những lúc đó là lúc em đang cố kiềm chế để không trút bực tức từ công việc lên anh, vì chỉ cần nói thêm vài câu nữa là em sẽ nổi khùng ngay. Em không muốn anh là người phải chịu đựng những cơn bực tức vô cớ của em. Vì em nhớ đến câu nói của anh: cho dù ở cơ quan em có bực tức có áp lực gì đi chăng nữa nhưng khi về đến nhà em không được giận cá chém thớt, không được trút bực tức đó lên chồng con. Nhưng em không ngờ, cái lúc em thức đêm để làm việc kiếm tiền thì anh lại đi tán tỉnh với những người con gái khác. Em đã khóc, khóc rất nhiều. Anh chạy lại lau nước mắt cho em và nói xin lỗi rất nhiều. Anh ra sức giải thích: anh chỉ nói chuyện vậy thôi, chứ anh chưa hề làm gì có lỗi với em cả. Em biết, từ khi yêu nhau cho đến bây giờ anh chưa hề nói dối em, nên em đã tin – tin vô điều kiện. Nhưng vì yêu xa, nên em cũng đã rất lo lắng, sợ một ngày nào đó anh thay lòng. Sợ cái khoảng cách vô hình này khiến anh không vượt qua được. 
Thời gian gần đây nhiều chuyện xảy ra, áp lực với em rất nhiều nên anh kêu em làm hồ sơ đi gửi lên chỗ anh để anh lo công việc. Ngày lễ, em lên thăm anh – chúng ta vỡ òa hạnh phúc khi gặp nhau sau những chuỗi ngày xa cách. Ngồi trong bến xe chờ anh tới, mắt em thì coi tivi nhưng nghe tiếng xe máy là em biết anh tới. Em chạy ào ra, vẫn đôi tay ấy khoác chiếc áo của anh lên cho em rồi đội mũ cho em. Em lên xe và ôm anh siết chặt như sợ anh đi mất vậy. Chúng ta dạo phố, như một thói quen - lúc đầu là đi hơi xa 1 chút xong rồi tự nhiên gần lại để hai bàn tay đan lấy nhau, rồi la cà ăn những món ăn cả hai đứa cùng thích và ngắm cảnh xung quanh và lại tào lao những chuyện linh tinh. Có một lần anh đang chạy xe, em ngồi sau và tự nhiên nói rằng: không biết em có cơ hội để mà lên đây nữa không anh nhỉ? Nói xong em giật mình, không biết tại sao mình lại nói như vậy? Giờ đây ngồi nghĩ về tất cả đã xảy ra thì em mới biết linh cảm của một người con gái không bao giờ là sai cả. 
Sau những ngày nghỉ lễ, sau những ngày quấn quýt bên nhau thì em cũng phải về. Những lần trước, khi em lên xe rồi anh vẫn cứ đứng ở dưới – hai chúng ta cứ nhìn nhau như vậy cho đến kho xe chạy. Nhưng lần này thật khác mọi khi. Em lên xe, em cố gắng nhìn anh vẫy tay anh nhưng anh vẫn không thấy. Anh cứ ngơ ngác tìm xem em đâu. Liệu có phải rằng: chúng ta đang lạc mất nhau không hả a?
Mấy hôm sau anh nói: đã tìm được phòng cho em, đặt đặt cọc tiền và trả 1 tháng tiền nhà rồi. Anh nói em mau thu xếp công việc để chuyển lên đó. Em quyết định viết đơn xin nghỉ việc ở công ty hiện tại và phải chờ 1 tháng để em bàn giao cho người mới. Nhưng chuyện gì đã xảy ra anh nhỉ? Chỉ còn vài hôm nữa là em lên thì anh nói rằng: mình chia tay đi em? Anh đã có người mới và cô ấy có bầu rồi. Tất nhiên là em sẽ không tin, không bao giờ em tin. 7 năm qua cũng đã có lần anh nói muốn chia tay vì áp lực gia đình, vì đủ thứ nhưng rồi chúng ta lại quay về với nhau. Dường như chúng ta không thể sống thiếu nhau vậy? Nhưng có lẽ chuyện lần này lại khác. Em mơ hồ, suốt ngày chỉ gọi cho anh. Em không thể nhớ một ngày em gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc. Em càng gọi anh càng không nghe, em bắt đầu liên tưởng và cứ gọi, cứ nhắn tin điện thoại, zalo, fb nhưng anh vẫn im lặng. Rồi một ngày anh đã nghe:
Anh: anh đã có bầu với một người. Đó là con bé làm cùng, nó mới xin vào. Em chỉ là người ngoài thôi còn cô ấy là mẹ của những đứa con anh, là vợ của anh. Anh không muốn làm gì có lỗi với cô ấy. Thế nên em đừng làm phiền anh nữa hãy đi tìm cuộc sống mới cho bản thân đi.
Em: em không tin, em không tin. Anh nói dối, anh nói dối đk? Anh à, Em sai rồi anh đừng như vậy mà (thực sự lúc đó em cũng không biết mình sai ở chỗ nào nhưng chỉ biết khóc lóc và nhận hết mọi lỗi về mình)
Khi đang nói chuyện với em, thì bất chợt có giọng một người con gái lên tiếng (cô bé đó đã giành điện thoại của anh). Họ vỗ ngực xưng oai với em: 
Cô bé đó: Tôi đã lên giường với anh ấy, tôi đã có bầu với anh ấy rồi. Có thể chị cho rằng tôi đang xen vào chuyện của chị nhưng tôi nói cho chị biết chị đang xen vào chuyện của tôi đấy. 
Tôi: Vậy hả em? Sao em dễ dàng lên giường với người đàn ông khác thế? 
Cô bé đó: Tôi yêu anh ấy và tôi chỉ lên giường với người mà tôi yêu. 
Tôi: Chị lại không nghĩ như vậy em ạ. Chị nghĩ rằng: có những người đàn bà muốn chiếm đoạt và nắm giữ một người đàn ông thì họ chọn cách lên giường với người đàn ông đó đấy em. 
Cô bé đó: Nhưng tôi không phải người như thế, chị là cái gì mà phán xét tôi. Tôi và chị là người có ăn, có học thế nên chị ăn nói cho đàng hoàng.
Tôi: Em à, chị đâu dám phán xét em, chị không quen em và cũng không có nhu cầu nói chuyện với em. Tại vì em nói: em lên giường này nọ nên nhân tiện chị cũng chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi. Còn chuyện em nói em có ăn, có học đàng hoàng ấy. Theo chị thấy nếu như em có ăn, có học thật thì em đã không cư xử như thế này. Em đã không giành điện thoại của người khác và nói chuyện với một người mà mình không liên quan. Vì thế, chị nghĩ em nên trả lại điện thoại cho đúng chủ nhân của nó. 
Sau đó em thấy tiếng giành giật và nghe thấy anh nói là thôi, thôi đi. Nhưng cô bé đó đã quát anh rằng: anh bỏ ra, anh ngồi yên đó cho em (điều mà chưa bao giờ em làm với anh). Sau một hồi giằng co thì anh cũng đã lấy được điện thoại. 
Anh: Cô ấy đang mang cốt nhục của anh còn giữa em và anh không có cái gì hết, thế nên em đừng có nói gì làm tổn thương cô ấy.
Tôi: Anh cũng ở đấy, anh thử nghĩ xem, ai mới là người đang làm tổn thương ai đây? Anh à, anh thử nghĩ xem: suốt ngần ấy thời gian em đã yêu anh như thế nào? Đã hy sinh cho anh như thế nào? Em đã bao giờ làm điều gì có lỗi với anh chưa? Anh à, anh hãy bình tâm lại và hãy suy nghĩ về mọi chuyện đi
Anh: Nếu như em muốn lằng nhằng hay muốn nói về vấn đề tài chính thì cứ cho anh một con số đi, anh sẽ chuyển khoản trả cho em rồi em đừng làm phiền anh, vợ con anh nữa.
Lúc này đây em khóc nhiều hơn, khóc một cách vội vã:
Tôi: Một ngày nào đó, anh hãy bình tâm lại, vắt tay lên trán mà nghĩ thử xem: hơn 7 năm qua em đã yêu anh như thế nào rồi anh hãy tự cho ra một con số anh nhé. Anh à, anh hãy suy nghĩ cho thật kĩ rồi chuyển trả em cho đủ vào. Đừng để thiếu một xu anh nhé. Nếu không đủ em sẽ không để yên đâu.
Cuộc nói chuyện kết thúc, trái tim em như tan nát thành trăm mảnh. Em gào thét, em tự đánh vào người mình rồi tự trách bản thân mình tại sao lại để tuột mất anh ấy. Tại sao? Tại sao? Em oán trách số phận, oán trách cuộc đời tại sao lại trớ trêu với em như vậy. Tại sao những người mà em yêu thương nhất cứ rời bỏ em, để em một mình chống chọi với cuộc sống này cơ chứ. Đêm dần xuống, em ngồi thu mình vào một góc. Dưới màn đêm lạnh lẽo, em lại nhớ những lần em khóc anh đã nói: nếu khóc được thì em cứ khóc đi nhưng anh sẽ là người lau nước mắt cho em, em không phải một mình nữa. Nhưng ngay lúc này đây anh lại là người khiến cho em khóc nhiều đến vậy. 
Em đã thức cả đêm đó và quyết định xin nghỉ vài ngày để bình tĩnh xem xét lại mọi chuyện. Mấy ngày em không ăn, không uống, không chợp mắt được. Cứ hễ nằm xuống và nhắm mặt lại thì những câu nói đó lại hiện ra trong em rồi em nghĩ đến cảnh anh và cô bé đó ân ái với nhau. Em giật mình, rồi nước mắt cứ thế lại rơi. Em hoang mang, em sốc, em khủng hoảng thậm chí em còn nhắn tin cho anh cầu xin anh đừng đối xử như vậy với em. Rồi điện thoại reo, em vui mừng khôn xiết khi đó là tin nhắn của anh nhưng niềm vui bị dập tắt khi anh nhắn rằng: gửi số tài khoản cho anh để anh trả tiền và bắt đầu những câu chuyện lan man đầy nước mắt của em. Chẳng lâu sau, vào ngay đêm hôm đó cô ta vào fb của anh nhắn tin cho em (có lẽ cô bé đó đang sợ thứ được gọi là tình yêu của chúng ta suốt 7 năm và đã là bạn suốt hai mấy năm qua nó khiến anh không vượt qua được mà ruồng bỏ mẹ con cô ấy) nhưng có một điều mà cô ta không biết rằng: anh không phải là người sống buông thả, với anh thì làm chuyện gì cũng có lý do và mục đích rõ ràng chứ không phải là lỡ và đặc biệt anh không phải là người vô trách nhiệm.
Cô bé đó: Chị không có lòng tự trọng à?
Em: Nếu có ăn, có học thì nên suy nghĩ trước khi nói. Chính chúng m lên tiếng trước chuyện trả tiền cho t. Còn kêu t cho một con số cụ thể đi. Nếu không làm được thì đừng có mở mồm ra mà nói. T khinh (lúc này mất bình tĩnh nên chẳng chị em gì nữa hết)
Cô bé đó: Vậy à, vậy đi năn nỉ kẻ mình khinh bố thí tình cảm là loại gì. Cặn bã 
Ái chà, cô bé đó đã bắt đầu nổi điên. Chính vì thế em lại càng phải bình tĩnh thì mới trị được.
Em: Này em, em hãy đứng trước gương mà nhìn lại bản thân mình đi. Xem mình biết được bao nhiêu về cuộc sống này, hiểu được bao nhiêu điều hay lẽ phải rồi hãy lên tiếng nói người khác. Không chỉ cả anh ta mà cả em cũng lên tiếng nói chị gửi số tài khoản qua thì phải? Chị không thích nói nhiều. Chị cũng không muốn biến hai người thành con nợ. Nên một khi đã lên tiếng nói được thì phải làm được em nhé.
Cô bé đó có vẻ trùng giọng xuống và nhắn tiếp vài tin nữa nhưng em đã không trả lời vì em nghĩ họ không có đủ tư cách để nói chuyện với em. Rồi em biết cô bé đó kém em tới 3 tuổi, haiz. Đúng là sửu nhi, từ cách ăn nói đến hành động cũng thật bộc phát và trẻ con. Nhưng điều mà em bất ngờ hơn cả đó là cô bé đó mới vào làm chưa được 1 tháng mà đã có bầu với anh gần 1 tháng. Trời ơi! Chuyện gì vậy? Em như không tin vào những gì mà mình biết được, em luôn tự nói rằng: không phải như vậy đâu, tất cả chỉ là trò đùa. Qua đêm nay, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ. 
Nhưng không, đó là điều không thể khi mà em càng tìm hiểu thì càng có nhiều bằng chứng chứng minh cho em thấy rằng tất cả là sự thật, sự thật 100% không có nổi 1% là dối trá nữa. Anh đã thay đổi, con người anh thay đổi hay do hoàn cảnh thay đổi bản chất con người của anh đây. Những ngày đó với em thật kinh khủng, nhìn mọi thứ xung quanh sao mà đâu đâu vẫn thấy anh. Em tự gặm nhấm nỗi đau một mình rồi em bắt đầu lan man nói chuyện với những đứa bạn thân. Ai ai họ cũng chửi anh, chửi một cách thậm tệ. Họ nói anh là đồ ăn cháo đá bát, là loại khốn nạn, là loại chó chui gầm chạn (vì chúng nó biết được rằng nhà cô bé kia bề thế và có thể giúp anh thăng tiến trong công việc) ….. rồi chúng nó kêu em ngu, em mu muội. Đã thế thì quên anh đi, quên luôn đi, quên cái con người bạc tình đó đi, chúng nó nói anh không xứng đáng với tình yêu của em, chúng nó nói rồi anh sẽ bị quả báo đó anh.


Còn nữa ...

Chào mừng đến với : I love you - cảm ơn các bạn đã đọc bài viết

» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người quanh bạn.
» Vui lòng đăng những nhận xét lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu nếu có thể.
» Rất cảm ơn những comment thiện ý.

Tham gia thêm: Facebook | Twitter | Google Plus :: Thank you for visiting ! ::

0 nhận xét:

Đăng nhận xét