Home » , » Một lần và mãi mãi (chuyện tình yêu )

Một lần và mãi mãi (chuyện tình yêu )

Có thể lần đầu viết sẽ lan man, xong tôi vẫn viết vì tôi muốn thoát khỏi tình trạng này ngay bây giờ!

Tôi! Một người bình thường như bao người khác, có cuộc sống tuổi thơ bên gia đình có đầy đủ cả bố mẹ. Lớn lên trong sự bảo bọc của bố mẹ luôn thương yêu và quan tâm chăm sóc tôi mọi điều.

Khi đi học đại học tôi quen và yêu anh là mối tình đầu xuất phát từ hai phía, nhưng chưa quen bao lâu a đã nói lời chia tay với lí do " chúng ta không hợp nhau". Tôi mất gần năm để quên a, nhưng tôi không đến mức đau khổ mà ko yêu được ai như nhiều bạn từng tâm sự, mặc dù vây a là mối tình đầu nên tôi chưa bao giờ quên a.

Năm 2005, tôi gặp N chồn. Chúng tôi tìm hiểu và yêu nhau trong 5 năm, có thể đây là
khoảng thời gian cuộc sống của tôi là màu hồng nhất trong mắt tôi, có một người yêu đẹp trai luôn quan tâm chăm sóc và tâm lí với tôi mọi điều. Chúng tôi không mấy khi xung khắc, nếu có thì cũng chỉ do tôi luôn đành hanh, trêu chọc người yêu làm cho họ giận.

Sau khi quyết định chúng tôi tiến tới hôn nhân, nếu trong tình yêu cuộc sống thấy vui vẻ và hạnh phúc bao nhiêu thì đối với tôi cuộc sống hôn nhân lại bi quan bấy nhiêu.

Khi mang thai tôi phát hiện chồng mình nghiện ma túy, chưa bao giờ tôi thấy cuộc sống bản thân bế tắc đến vậy. Suốt 9 tháng mang thai chồng tôi công tác xa không giúp đỡ hay chăm sóc cho tôi được nhiều vì 2 vợ chồng cách nhau hơn 30km, tôi mang thai nghén tới 4 tháng không ăn uống được gì, đã vậy trong thâm tâm luôn lo lắng khi biết chồng nghiện ma túy nhưng tôi vẫn cố gắng khuyên a hãy tìm cách để cai. 9 tháng mang thai là 9 tháng hàng đêm tôi khóc thương cho bản thân ít, thương cho con thì nhiều, nhưng chồng tôi vẫn là một người chồng tốt luôn quan tâm và yêu thương hai mẹ con, đi xa thì thôi về gần vợ là chăm sóc và quan tâm vợ hết mức. Rồi cũng đến ngày bé con nhà tôi ra đời tôi luôn có một hi vọng rằng khi nhìn thấy con chồng sẽ thay đổi. Được sự giúp đỡ của hai bên gia đình chúng tôi đã chuyển công tác được về sống gần nhau để gia đình yên ấm, tôi càng hi vọng hơn khi chồng sống cùng thấy vợ con để mà quyết tâm phấn đấu và rời xa ma túy. Nhưng đâu phải mong muốn nào cũng được toại nguyện, chồng tôi ko thể làm được điều tôi mong muốn nên chúng tôi đã quyết định chia tay trong vui vẻ. Chấm dứt cuộc sống hôn nhân sau 2 năm tôi thành một bà mẹ đơn thân.

Sau li hôn tôi cảm giác mình suy sụp tinh thần nghiêm trọng, kết bạn với tôi là nỗi buồn triền miên, tôi không tự giúp bản thân thoát ra được tình cảnh đó nên đã lên mạng làm quen và nói chuyện với bạn bè ảo để có thể trút bầu tâm sự với người mình không quen biết và cảm thấy như đó là một cách giải tỏa tâm lý phù hợp nhất lúc đó.

Thời gian trôi qua cũng đã 5 năm sau khi li hôn, tôi vẫn đang là một bà mẹ đơn thân và muốn tìm cho mình một chỗ dựa tinh thần mới nhưng lại không tự tin với hoàn cảnh của bản thân, ngoại hình và tính cách vì thấy mình sống 1 mình quá lâu, mọi điều về quan hệ gia đình cảm giác như một thứ xa vời với tôi.

Rồi cũng lại buồn phiền, tôi lại tìm đến mạng xã hội để làm quen, nhưng khác với suy nghĩ cách đây 5 năm, tôi cởi mở nói chuyện về công việc và bản thân cho bạn mới biết rõ về mình hơn, rồi tôi cũng làm quen được với a - người mà giúp tôi ổn định được tâm lý của mình, nói chuyện với a tôi thấy vui và hạnh phúc vì có một người quan tâm nhắc nhở mình mỗi khi đi làm về hay trong cuộc sống, tôi nói là mẹ đơn thân của một bé trai 6 tuổi thì a cũng giới thiệu là một người đàn ông đã qua cuộc sống vợ chồng 1 lần thất bại.

A có cuộc sống ko được hạnh phúc như tôi, cha mẹ a chia tay khi a 18 tuổi, em trai a đi theo mẹ còn a ở với cha, khi cha a đi lấy vợ 2 thì cũng là lúc a đi khỏi nhà để tự lo toan cuộc sống của bản thân, a phải kiếm sống bằng đủ nghề rồi a đi lính nghĩa vụ, nhờ có sự cố gắng vươn lên của bản thân nên a đã thi đỗ đại học quân đội. Lúc này tôi nghe thì nghĩ rằng chắc cuộc sống của a sẽ thay đổi tươi mới hơn (Lúc này a chưa nói a đã li hôn) Sau khi ra trường a lập gia đình và sinh được 1 bé gái xinh xắn đáng yêu. Tôi chúc mừng a với giọng điệu vui mừng vì a đã có một gia đình hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đến với a cũng ko tày gang, sau 2 năm hôn nhân a cũng đành chia tay vì lí do tôi không muốn chia sẻ ở đây.

Lúc này nghe a tâm sự xong tôi cảm thấy cuộc sống của mình vẫn còn hạnh phúc lắm vì dù sao tôi còn có gia đình bố mẹ ở bên động viên lo lắng, còn với a có gia đình cũng như không. Bố anh không quan tâm, mẹ thì lo lắng cho em và nghĩ cuộc sống của a vẫn ổn.

Vì thấy cùng hoàn cảnh nên tôi tâm sự với a cởi mở hơn, nói chuyện về cuộc sống với a tôi luôn thấy vui vẻ, mỗi khi nghĩ về a tôi mỉm cười. Lâu rồi tôi không nghĩ mình sẽ có lại cảm giác này, nhưng chúng tôi chưa từng gặp nhau dù chỉ ở cách nhau gần 2km.

Nhưng đúng là chuyện quen qua mạng nên tôi có sự hồ nghi vì đã từng lỡ bước 1 lần, nói chuyện trên mạng xã hội a nói có tình cảm với tôi sau 3 năm li hôn, a là người dưới xuôi lên công tác không có người nhà nên chỉ ở trong đơn vị. Tôi cứ hoài nghi về tình cảm của a dành cho mình nên tôi thay đổi cách nói chuyện với a trở nên xa cách hơn (Tôi có tật xấu cứ ai nói chuyện trên mạng cùng mà nói có tình camr với mình là tôi ko nói nữa hoặc nói chuyện ko thiện cảm nữa) mặc dù trong lòng tôi rất muốn gặp a để cho cả hai có 1 cơ hội mới tìm hiểu đối phương, nhưng sự nghi ngờ đã ngăn cản tôi làm điều đó và càng làm a hiểu rằng lầm rằng tôi ko có tình cảm với a.

Đến một ngày a hỏi tôi:
- "Nếu giờ a biến mất, không còn nói chuyện trên mạng với em, không nhắn tin, ko gọi điện thoại cho em nữa thì em sẽ như thế nào?"
- Tôi vẫn nói: "Vậy em coi như mất đi một người bạn ảo"
- A: "Vậy thì từ mai a sẽ mất tích nhé?"
- Tôi: "Vâng" (Dù trong lòng lúc này đang rất lo lắng)

Thế là cả ngày hôm sau a ko online, cũng không điện thoại, nhắn tin cho tôi lúc này tôi vẫn chỉ nghĩ chắc a bận gì đó nhưng đến cuối ngày (24h) vẫn ko thấy a online thì tôi cảm thấy buồn thật sự. Bỏ qua tự trọng bản thân dù muộn tôi lấy điện thoại và nhắn tin cho a: "A ko dùng luôn cả số điện thoại nữa chứ?" a vẫn ko trả lời.

Ngày hôm sau đó a mới lại vào mạng và nói rằng có người nhớ a nên a lại vào mạng để nói chuyện cho họ đỡ nhớ. A cũng từng nói nick mạng của a chỉ là do 1 cậu e cho mượn vì a ko bao giờ biết dùng mạng nên cậu đó cho mượn nhưng tôi ko tin a.

Rồi đến 1 ngày, a gọi cho tôi vào buổi trưa và nói rằng a say rượu muốn tôi ra đón, nhưng tôi ko ra vì tôi nghĩ say rượu a mới gọi thì a coi tôi là gì?

Sau lần đó thì tôi nghĩ rằng a chỉ là trêu đùa trên mạng cho vui chứ cũng ko coi tôi là người quan trọng gì với a nên tôi cảm giác hụt hẫng, giận và ko nhắn tin với a nhiều như trước. Mặc dù a thì vẫn luôn quan tâm cuộc sống của tôi và con trai tôi.

Nhưng giờ tôi thấy hối hận thì cũng ko kịp nữa rồi, a đã xa tôi không quan tâm, ko hỏi han, ko nói chuyện. A nói a xin chuyển công tác nhưng ko nói rõ đi đâu. Lúc này tôi cảm thấy hụt hẫng thật sự muốn nói chuyện với a nốt đêm đó thì a bảo a nói chuyện với tôi a sẽ khóc nên a ko nói. Lúc này tôi ko còn giấu tình cảm được nữa nên tôi bảo tôi đã khóc trước a rồi.

Dù vậy a vẫn quan tâm, vẫn nói tôi ko đc khóc vì tôi đã khóc quá nhiều rồi, a ko muốn tôi khóc vì a, a sẽ ko liên lạc, ko nhắn tin và a đổi số điện thoại để tôi ko phải suy nghĩ về a nhiều nữa. Tôi nghe xong đax khóc cả đêm ko ngủ được. Hôm sau a đi sớm tôi cũng ko thể gặp được, nick mạng a cũng trả lại chủ cũ, tôi thấy online thì thấy vui nhưng khi nhắn tin thì nhắn lại là người khác, bạn ấy hỏi tôi có phải bạn gái của a ko?sao a lại bỏ tôi mà đi? Sáng a đi thấy a rất buồn. Bạn ấy nói trong nick chỉ thấy duy nhất nick của tôi nên bạn ấy tưởng tôi là bạn gái, tôi vẫn nói chỉ là bạn mới quen. Hỏi bạn tôi mới biết tất cả những điều a nói với tôi đều là thật, a lên công tác 3 năm ko bao giờ đi đâu chỉ quanh quẩn ở đơn vị vì thấy a buồn nên bạn ấy nói lấy nick của bạn ấy để vào kết bạn làm quen, vậy mà tôi chỉ vì cái sự nghi ngờ mà đã ko cho mình và a một cơ hội, a buồn nên đã quyết định xin chuyển ra đảo, vì ra đảo ít người xung phong đi nên a được đồng ý luôn.

Nghe xong bạn đó nói tôi khóc nguyên ngày ko kìm nổi, cảm giác nhớ a, nhớ giọng nói trầm ấm của a, nhớ sự quan tâm của a với tôi và con, chưa bao h tôi cảm thấy buồn như lúc này nên chỉ muốn tâm sự cho vơi bớt đi. A chưa thay số điện thoại nhưng tôi gọi a ko nghe nữa, giờ nghĩ lại hôm a nói a sẽ mất tích mà tôi càng buồn hơn, nếu khi đó tôi ko nghi ngờ, tôi mở lòng mình ra thì có thể bây giờ tôi ko phải buồn như thế này.

Giờ tôi thấy thấm thía câu nói: "Có ko giữ, mất đừng tìm".

Cảm oưn các bạn đọc câu truyeẹn của tôi, dù lan man nhưng do buồn nên tôi muốn viết, dù biết a ko bao h đọc được, nhưng cũng mong a luôn hạnh phúc và hoàn thành tốt nhiệm vụ! Con đường a đã lựa chọn!
Nguồn : sưu tầm trên mạng

Chào mừng đến với : I love you - cảm ơn các bạn đã đọc bài viết

» Nếu có thắc mắc hay góp ý, bạn hãy để lại một nhận xét.
» Nếu thấy bài viết hay hãy chia sẻ với những người quanh bạn.
» Vui lòng đăng những nhận xét lịch sự và gõ tiếng Việt có dấu nếu có thể.
» Rất cảm ơn những comment thiện ý.

Tham gia thêm: Facebook | Twitter | Google Plus :: Thank you for visiting ! ::

0 nhận xét:

Đăng nhận xét